Mặc dù mới chỉ được là đồng nghiệp của chị mấy năm và giờ chị đã nghỉ hưu nhưng những hình ảnh về chị và sự tận tụy, lòng nhiệt thành trong công việc cũng như trong cuộc sống của chị vẫn khiến tôi vô cùng cảm phục.
Chị là Nguyễn Thị Thuyên, năm nay 55 tuổi. Chị bắt đầu được nhận quyết định nghỉ hưu từ tháng 10 năm 2018.
Ngày nhận quyết định nghỉ hưu, chị Thuyên đã để lại cho chúng tôi một ấn tượng đẹp về lòng yêu nghề, mến trẻ của chị. Khác với suy nghĩ của nhiều người rằng: đến tuổi nghỉ hưu sẽ cảm thấy vui vẻ, an nhàn, hôm đó, nhìn khuôn mặt buồn buồn, đôi mắt rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào của chị, không chỉ tôi mà có lẽ ai cũng cảm nhận đươc nỗi nhớ trường, nhớ lớp, nhớ đồng nghiệp, nhớ những giờ dạy với những học trò nhỏ thơ ngây… đang ngập tràn trong lòng chị. Chúng tôi hiểu chị vẫn còn yêu nghề, yêu trường, yêu lớp, yêu những đồng nghiệp đã cùng chị sát cánh trong biết bao gian khó từ những ngày trường mới thành lập.
Chị Thuyên là người luôn đoàn kết, chan hòa với đồng nghiệp. Chị sẵn sàng giúp đỡ và chia sẻ với chúng tôi những khó khăn trong công việc cũng như trong cuộc sống. Chính vì vậy có chuyện gì dù buồn dù vui chúng tôi cũng hay tâm sự và đều nhận được lời khuyên chân tình từ chị. Qua những câu chuyện của chị chúng tôi cũng học tập được rất nhiều điều thú vị. Có khi là về phương pháp giảng dạy, có khi là về công tác chủ nhiệm, cũng có khi là cách cư xử khéo léo, tế nhị với đồng nghiệp, với phụ huynh hay với học sinh…
Là chị cả trong trường, chị Thuyên vẫn luôn là tấm gương sáng về sự tận tụy trong nghề. Chị luôn thực hiện rất nghiêm túc mọi quy định của ngành, quy chế chuyên môn. Mặc dù nhiều tuổi nhất trường, biết là sẽ rất bận rộn và vất vả nhưng chị vẫn tích cực tham gia các kì thi Giáo viên dạy giỏi của trường, của Quận. Tham gia thi lần nào chị cũng đều được xếp loại Tốt. Chị đã nhiều lần vinh dự nhận danh hiệu Giáo viên dạy giỏi cấp Quận, Chiến sĩ thi đua. Chị còn tích cực tham gia bồi dưỡng học sinh giỏi. Lớp chị chủ nhiệm có nhiều em đạt Học sinh giỏi cấp Quận, cấp Thành phố. Sự nỗ lực không ngừng của chị thật đáng để những đồng nghiệp trẻ chúng tôi kính nể.
Không chỉ với đồng nghiệp chị Thuyên còn là một cô giáo được học sinh và phụ huynh quý mến, tôn trọng. Chị luôn yêu thương học sinh, tận tình chỉ bảo, dạy dỗ và coi học sinh như những đứa con bé bỏng của mình. Có lẽ vì vậy mà học sinh cũng rất yêu quý, kính trọng và xem chị như người mẹ hiền thứ hai của mình. Thấy cô từ xa, học sinh chị đã ùa ra chào đón, ôm ấp khiến chúng tôi có phần ghen tị. Những học sinh đã lên lớp trên, thậm chí đã ra trường vẫn thường xuyên đến thăm cô. Những lúc đó cô trò lại tíu ta tíu tít thật là cảm động. Còn với phụ huynh thì chị cũng trao đổi rất chân thành về tình hình học tập, rèn luyện của học sinh. Phụ huynh phối hợp với cô giáo rất tốt để kèm cặp học sinh, giúp các con ngoan, học hành tiến bộ.
Nếu như ở trường chị Thuyên là một Đảng viên, một nhà giáo mẫu mực, tâm huyết với nghề, được đồng nghiệp, học sinh và phụ huynh quý mến, kính trọng thì ở nhà chị cũng là người dâu hiền, vợ đảm, luôn hết lòng vì chồng con và gia đình.
Với bố mẹ chồng chị thương yêu, chăm sóc chu đáo, tận tình và luôn luôn hiếu thảo. Chị luôn coi bố mẹ chồng như những người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, không nề hà bất cứ chuyện gì. Là dâu cả trong gia đình, mặc dù không ở gần nhưng mọi việc lớn nhỏ chị đều chu toàn, không ai có thể chê trách được điều gì. Có lẽ vì vậy mà chị được gia đình chồng rất nể phục.
Không chỉ là dâu hiền chị còn là người vợ, người mẹ đảm đang, tháo vát. Cả ngày bận rộn với công việc ở trường, ở lớp nhưng về đến nhà chị lại lao ngay vào công việc, nào là dọn dẹp nhà cửa, cơm cơm nước nước… Mọi người khuyên chị nên nghỉ ngơi, để những việc đó cho con gái làm nhưng chị bảo: “Các cháu còn bận học, bận làm nên chị giúp các cháu, chứ các cháu đi học, đi làm vất vả lắm.” Nhờ bàn tay của chị nên nhà cửa luôn gọn gàng, sạch đẹp.
Đến khi con gái lớn có chồng rồi sinh cháu chị lại càng thêm bận bịu. Là người không được khỏe, trái nắng trở trời chị lại mệt mỏi, đau đầu thậm chí nhiều lần ngất xỉu do bệnh tiền đình, huyết áo thấp nhưng vì thương con, thương cháu nên chị quyết định đón con đón cháu về để chăm sóc. Ngày ngày chị dậy sớm đi chợ rồi nấu nướng cơm cháo cho cả nhà, sau đó đến trường, rồi lại về nhà với bộn bề công việc. Không kể ngày hay đêm chỉ cần nghe tiếng cháu khóc là chị chạy lại ôm ấp, vỗ về.
Đến thăm chồng chị ốm mới thấy hết tình yêu của chị dành cho anh. Chị chăm sóc anh từng li từng tí. Anh bị đau lưng không ngồi dậy được, chị đã xúc từng thìa cháo cho anh, dỗ dành anh như một đứa trẻ, nói những câu bông đùa để anh quên đi cái đau. Đến khi anh đi làm được, chị lại dậy thật sớm đi chợ, nấu cháo, xay thật nhuyễn rồi cho vào phích để anh mang đi ăn cho nóng. Cứ đến giờ nghỉ trưa là chị lại gọi điện hỏi han, động viên, nhắc anh ăn cháo, uống thuốc. Ai biết chuyện cũng phải thốt lên: “Anh thật có phúc mới lấy được người vợ như chị.”
Chị lo cho mọi người mà quên đi bản thân mình. Có chị, chồng con chị yên tâm công tác, gia đình luôn hạnh phúc, ấm êm. Đáp lại tình cảm của vợ, anh Huy – chồng chị - cũng thương yêu chị vô cùng. Tình yêu của anh chị là niềm mơ ước của biết bao gia đình khác.
Tuy không còn được công tác cùng chị nữa nhưng từ tận đáy lòng mình tôi vẫn cầu chúc chị luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và sẽ mãi là ngọn lửa sưởi ấm gia đình thân yêu của mình.